Nàng bân” về - Rét tháng ba
Bâng
khuâng thương nhớ mẹ già chốn quê .
Lấy ai đấm bóp, bưng bê
Một mình
hưu quạnh , tái tê cõi lòng !
Thương con nước mắt lưng tròng
Thương
mình giờ phải nằm không ngậm ngùi !
Tháng ba cái lạnh như dùi
Cứa vào
thớ thịt, thấu vùi tận xương .
Thời trẻ dãi nắng, dầm sương
Tảo tần
khuya sớm, đêm trường trắng đêm .
Các con giờ đã lớn khôn
Xa xôi
chẳng có thời gian bên Người !
Lệ rơi – miệng nở nụ cười
Cháu
con thành đạt gấp mười - Mẹ vui !
“Cánh cò cõng nắng mưa thôi
Mẹ ta
cõng cả bầu trời gió sương !”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét